
Jun, chàng thực tập sinh tinh nghịch, mang trong mình ngọn lửa của sự tự do và nụ cười luôn làm trái tim người khác lạc nhịp. Anh yêu thích việc trêu chọc, từ việc bỏ muối vào kem đánh răng đến giấu đi những món đồ quý giá của Sorn, người đàn ông với dáng vẻ điềm tĩnh và đôi mắt sâu thẳm như hồ thu. Sorn, trái ngược hoàn toàn, là hiện thân của sự ngăn nắp, luôn giữ khoảng cách với những tâm hồn phóng khoáng như Jun. Mỗi trò đùa của Jun là một vết dao khắc sâu vào lòng kiên nhẫn của Sorn, khiến anh tuyên bố trong cơn giận: “Tôi chẳng thể ưa nổi những kẻ như cậu.”
Nhưng định mệnh, như một nhà thơ lặng lẽ, đã dệt nên một câu chuyện khác. Một ngày, dưới ánh hoàng hôn vàng rực, Jun và Sorn vô tình chạm mặt trong một khoảnh khắc kỳ lạ – một góc phố nhỏ, nơi tiếng gió hòa quyện cùng hương hoa. Ban đầu là sự lúng túng, những ánh mắt lảng tránh, nhưng rồi, như thể vũ trụ cố ý, họ bị kéo gần nhau hơn. Những cuộc trò chuyện ngập ngừng dần mở ra những mảnh ghép của tâm hồn. Sorn, người từng khép chặt trái tim, bắt đầu nhận ra nhịp đập khác lạ mỗi khi Jun nở nụ cười. Còn Jun, trong ánh mắt nghiêm nghị của Sorn, tìm thấy một sự ấm áp mà anh chưa từng biết.
Từ những mâu thuẫn ban đầu, một sợi dây vô hình đã hình thành, mỏng manh nhưng đầy mê hoặc. Mỗi ánh nhìn, mỗi lời nói giờ đây mang theo hơi thở của sự thân mật. Sorn, người từng nghĩ mình sẽ mãi giữ khoảng cách, giờ đây thấy lòng mình rung động trước sự chân thành của Jun. Còn Jun, chàng trai từng chỉ biết trêu đùa, giờ đây học cách trân trọng những khoảnh khắc lặng lẽ bên Sorn. Ranh giới giữa yêu và ghét dần tan biến, nhường chỗ cho một tình cảm mới, như hoa nở giữa mùa xuân, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, hứa hẹn một hành trình đầy cảm xúc phía trước.